Travel Guide to Dhamma Giri Vipassana Centre in Igatpuri India

Posted on Updated on

Myanmar Gate – the entrance to Dhamma Giri

***Xin mời kéo xuống để đọc tiếng Việt; phần bài viết bằng tiếng Việt sẽ có nhiều thông tin dành riêng cho thiền sinh Việt Nam mà phần tiếng Anh không có.

Dhamma Giri Vipassana Centre is considered the first official Vipassana meditation centre established in India by Goenkaji; thus, it is a spiritual tradition for Vipassana practitioners to come practise in this centre.

This blog aims to give Vipassana meditation practitioners detailed instructions on how to register and get to Dhamma Giri, especially for those who are not familiar with travelling in India or haven’t been back there for a long time like myself. My meditation course at Dhamma Giri was from 29 Jan to 9 Feb 2025 so all info is updated by Feb 2025.

I am not going to write much about meditation experience here, but if you’re interested, please leave a comment and we’ll discuss more. Within this post, I mainly focus on assisting you to get to Dhamma Giri Centre smoothly as there’s not much instruction online and the instruction page on Dhamma.org is not exactly clear for someone travelling from outside of India. Hopefully it will be useful for others in similar situations.

1. Registering for the course & waiting for confirmation:

Apply for the dates of your choice at Dhamma Giri directly on Dhamma.org here. The result will be out in about a month (in my case, it was confirmed in a bit more than 3 weeks). There is no point asking the provided WhatsApp numbers for early result as they will not know (yes, I did and they answered so). Therefore, refrain from booking flight tickets until you receive the final confirmation. Tip is to apply as soon as possible on the date they say that the application will be open. These courses are always full and if you apply late, you’ll have no spot left.

2. Appling for India e-visa:

Warning: The India Electronic Travel Authorization (ETA) has an expiry date of 30 days after granted; thus, you should not apply for e-visa too early. 2-3 weeks in advance is recommended to provide the extra-cautious people like myself some peace of mind. The process is very quick, normally you’ll receive the ETA only 1 or 2 days after the e-visa application.

I made the mistake of being overcautious and applied for the e-visa 31 days in advance, and guess what? My ETA for a 30-day tourist entry expired exactly on the day of my flight, and thus, I have to re-apply for a 1-year visa. What a pain! Can’t believe meticulousness ever works against me! Anyway, turns out there are a lot of similarly ultracareful people running into this same problem and they ask questions all over Tripadvisor and Reddit (that’s also where I got the tip of re-applying for the 1-year visa).

Nevertheless, the process is easy, just follow the instructions here: https://indianvisaonline.gov.in/evisa/tvoa.html. Some extra notices as follows:

  • The information you need to provide is super detailed: names of father, mother and their places of birth and nationalities (as for someone who knows & cares naught of the biological father like myself, filling out this part is rather annoying); you also have to declare if your grandparents from paternal or maternal side is of Pakistani origin or live in any Pakistani territories (political intensity in India is real); and you also need to give the exact address of the place you stayed last in India; and of course other details such as countries you have visited in the last 10 years, cities you have been to in India, etc.
  • I find the dropdown list of purposes of visit for tourist visa applicants intriguing as they actually mention reasons such as short Yoga courses, language & cultural courses, volunteering besides the usual purposes of sightseeing and visiting friends/relatives. I chose the option of Yoga short courses for my trip since it’s the closest thing there is to Vipassana meditation.
  • Fee: US$25 for 30-day double-entry tourist e-visa & US$40 for 1-year multiple-entry.
  • Payment: If you want to pay by credit/debit card, choose the option Axis Bank (this was a bit confusing to me at first as they provide a specific bank name, not a general option of just “Bank” or “Bank transfer”, but the other 2 options of Sbi e-pay or Pay Pal are not possible for me as I have no Pay Pal account and not planning to get one).

3. Preparation before the trip: for old students, you know what it is like already; for new students, please see the instruction page on Dhamma.org or in the confirmation email, and even if you forget to bring some personal items, you can easily buy them at the shop inside the centre later so no need to worry. Laundry services will be provided during the first 8 days so no need to bring too many clothes.

4. Buying 5G SIM card at Mumbai Chhatrapati Shivaji Maharaj International Airport (CSMAI):

If you need to buy a 5G SIM card at the airport (of course, it will be so helpful!) then prepare in advance an Indian friend from the state of Maharashtra (contacts of foreigners living there are not accepted). You’ll have to provide the exact full name, phone number and address of this person to the only booth selling SIM card there (Airtel) in order to get to buy one. The price is INR650 (₹650 ~ US$7.5) for 28 days with 1.5G data daily.

Also, do check carefully if the immigration officer remembers to write the expiry date on your e-visa stamp. My officer actually forgot to write that because she was busy reciting her “great experience” at Dhamma Giri from 20 years ago after hearing my answer about the trip purpose. And because of that, I couldn’t even buy that 5G SIM card even after all the work to retrieve a local contact for reference.

5. Getting between Igatpuri and Mumbai:

The town of Igatpuri is located more than 130km from Mumbai. Here’s the instruction how to get there on Dhamma Giri website, though not exactly clear for people travelling from outside of the country. Anyway, here are 2 options that I tried myself:

Option 1: cab or Uber: easiest for newcomers. I got a pre-paid cab with Akbarcab at the arrival gate for ₹3,500 (~$40) and was taken directly from the airport to the centre in 3.5 hours (the road was partially being repaired and was super jammed and dusty during the time of my travel; otherwise, it might take 2.5 to 3 hours only).

Option 2: long distance train: massively cheaper but should suit only those who have got prior experience with India. Here’s the website you can use to check for trains and schedules. I took the train back to Mumbai CSMT (Chhatrapati Shivaji Maharaj Terminus) from Igatpuri train station (about 15min walk from Dhamma Giri) on the general sitting ticket for ₹80 ($0.9); it also took 3.5 hours. Considering that the general sitting coaches are messy, dirty and noisy; everybody can sit anywhere as there’s not fixed seating and foreigners are stared at; but I found the trip actually not bad, not comfy but safe.

CSMT is more than 20km away from CSMAI but you can also travel cheap by public transport (rickshaw from CSMAI to Andheri station then local urban train (Harbour Line) to CSMT.

CSMT – A trace of London in Mumbai

6. Some thoughts after the course:

My sole purpose for this trip to India was the 10-day course at Dhamma Giri so my expectation was high. Even though I had to register as “new student”, I have actually had 4 years of experience practising similar tradition under the instruction of my master in Vietnam who is a Buddhist nun (Bhikkhuni).

Listening to Goenkaji’s full guidance and discourse for the first time was a bliss, but I was a bit uneased with the certain laxation in the meditators’ attitude: codes of disciplines (especially the noble silence) were frequently broken; meditation sessions were skipped (especially the 4.30am and the 1pm sessions); and this happened not only among new students, but also old students.

Goenkaji passed away not even 15 years ago and there’s already this loosening attitude, which makes me a bit worried for the situation in the next decades to come. However, thinking about this, even right after the Buddha’s passing, some of his disciples already vocally expressed their joy about not having to follow the Buddha’s discipline code anymore, then what could Goenkaji do? Nevertheless, for those with determination and serious attitude, their meditation is guaranteed to be fruitful.

All in all, I think that a trip to Dhamma Giri is a real homage to Goenkaji, the great Bodhisattva who helped spread this wonderful technique of Vipassana around the world, so Vipassana meditators should all do it once in their life, consider that a pilgrimage to the Dhamma land. May all beings be happy!

—–

Hướng dẫn cách đăng ký tham dự và di chuyển tới Trung tâm thiền Vipassana Dhamma Giri tại Igatpuri, Ấn Độ

Cổng vào khuôn viên Dhamma Giri

Bài viết này chủ yếu dành cho các thiền sinh cũ của dòng thiền Vipassana theo phương pháp mà Thiền sư Goenka giảng dạy. Vì thế, tôi sẽ không nói nhiều tới các kinh nghiệm thiền mà chỉ giúp các bạn tìm hiểu cách đăng ký và đi tới thiền viện Dhamma Giri (được coi là trung tâm thiền Vipassana chính thức đầu tiên của thầy Goenka trên đất Ấn). Tất nhiên, nếu muốn thảo luận về kinh nghiệm thiền, các bạn có thể trò chuyện trong phần “comment” phía dưới.

Trước khi bắt đầu, tôi cần nói rằng chuyến đi này là khóa thiền đầu tiên của tôi dưới sự hướng dẫn trực tiếp của thầy Goenka (qua băng ghi âm và ghi hình); trước nay tôi là thiền sinh của Ni sư Hằng Liên (mà chúng tôi vẫn gọi là thầy Hằng Liên) tại Thiền viện Pháp Sơn (thông tin tại đây). Do Thiền viện Pháp Sơn không thuộc hệ thống Dhamma.org nên tôi đến Dhamma Giri với tư cách “thiền sinh mới” dù đây đã là khóa thiền 10 ngày lần thứ 5 rồi. Bài viết cũng sẽ có một số so sánh giữa kinh nghiệm tại Dhamma Giri với kinh nghiệm học thiền của tôi tại Thiền viện Pháp Sơn.

1. Đăng ký thiền tại trung tâm Dhamma Giri (thuộc thị trấn Igatpuri, bang Maharashtra, Ấn Độ):

Việc đăng ký khóa thiền chắc không còn xa lạ với các thiền sinh có kinh nghiệm (ở Việt Nam có lẽ cũng chỉ có những thiền sinh có kinh nghiệm mới lặn lội đi Dhamma Giri nên tôi tạm mặc định như vậy trong bài viết luôn). Bạn sẽ đăng ký tại link này. Bạn sẽ nhận được xác nhận sau khoảng 3-4 tuần nên không cần sốt ruột đặt vé máy bay sớm. Ngoài ra, các số WhatsApp hỗ trợ mà trang web cung cấp có vẻ không được nhiệt tình lắm và cũng không nắm được thông tin gì nên bạn không nên trông cậy nhiều.

2. Xin visa điện tử (e-visa) tới Ấn Độ:

Thủ tục xin e-visa Ấn Độ khá rõ ràng, thuận tiện và nhanh chóng, bạn cứ làm theo đúng hướng dẫn trên https://indianvisaonline.gov.in/evisa/tvoa.html là được. Mời bạn xem blog này nếu cần biết chi tiết cách điền.

Một vài lưu ý nhỏ (cơ mà cũng không nhỏ lắm nếu bạn không muốn điên đầu chỉ vì ba thứ giấy tờ thủ tục hành chính):

  • Sau khi nộp hồ sơ xin visa du lịch loại 30 ngày, bạn sẽ nhận được Electronic Travel Authorization (ETA) qua email (chứ chưa phải là e-visa nhé), và cái ETA này có thời hạn. Sau ngày nhận được ETA, bạn có đúng 30 ngày để đáp xuống Ấn Độ nếu không sẽ bị từ chối nhập cảnh. Vì quá cẩn thận, tôi đã nộp hồ sơ sớm 31 ngày và a lê hấp, ETA của tôi hết hạn vào đúng ngày máy bay đáp xuống Mumbai. Sau khi dạo qua một loạt Reddit và Tripadvisor, tôi phát hiện ra rằng hóa ra rất nhiều thành phần “cẩn thận có thừa” như tôi từng gặp phải tình huống tương tự và biện pháp ở đây là tôi phải nộp lại hồ sơ lần 2, xin visa du lịch loại 1 năm. Tôi tạm coi đây là “ngu phí” cho cái sự lo xa thái quá. Nói chung, bạn cứ nộp hồ sơ trước tầm 2-3 tuần là an toàn.
  • Chi phí e-visa du lịch loại 30 ngày là 25$ và 1 năm là 40$.
  • Ở phần thanh toán, bạn hãy chọn Axis Bank nếu muốn trả bằng thẻ; hai lựa chọn còn lại đều cần dùng PayPal. Lúc đầu tôi hơi có chút hoang mang vì ở đây người ta đưa ra tên riêng của một ngân hàng chứ không phải “Bank” hay “Bank Transfer” chung chung, nhưng sau khi “chọn liều” thì hóa ra “Bank” gì cũng là “Bank” cả.

3. Chuẩn bị trước chuyến đi: cũng y như các chuyến thiền của bạn ở Việt Nam thôi nên không cần lo lắng nhiều. Đèn pin với đồng hồ báo thức cũng không cần thiết lắm vì các lối đi ở trung tâm đều có kéo đèn đầy đủ và mỗi 4h sáng sẽ có chuông thức giấc. Tuy nhiên, nếu có sẵn đồng hồ báo thức bạn vẫn nên mang theo. Mấy hôm gần cuối ở đây gió thổi to khủng khiếp nên sáng ra tôi không nghe thấy tiếng chuông báo còn hộ thiền dãy tôi thì mải ngủ không thèm đi lắc chuông; ấy thế mà không hiểu sao tôi vẫn dậy được đúng giờ (hóa ra dậy “bằng niềm tin” là có thật các bạn ạ).

Tiền rupee Ấn Độ vào tháng 01/2025 có tỉ giá khoảng 1 INR = 300 VND. Nếu ở Hà Nội, bạn có thể đổi tiền Ấn ở các tiệm vàng ở Hà Trung, còn ở TP. HCM thì tôi cũng không rõ tiền Ấn có thể đổi ở đâu. Bạn nào biết xin vui lòng chỉ giúp.

4. Mua Sim 5G ở sân bay Mumbai (Chhatrapati Shivaji Maharaj International Airport, viết tắt là CSMAI):

Ấn Độ kiểm soát việc khách du lịch mua Sim khá gắt gao, từ hồi 15 năm trước tới giờ tôi không thấy có gì thay đổi. Cửa đến chỉ có một bàn duy nhất bán Sim 5G của Airtel và nếu muốn mua cái Sim này bạn phải đưa ra được liên hệ của một người bạn là người Ấn sống ở bang Maharashtra (bang có Mumbai và Igatpuri), gồm tên họ, địa chỉ cụ thể và số điện thoại của họ. Tuy nhiên theo người bán nói, bạn có thể ra các cửa hàng lẻ bên ngoài, người ta sẽ bán tự do mà không đòi hỏi liên hệ gì. Tôi chưa kiểm chứng được thông tin đó vì cuối cùng tôi đã không mua Sim. Giá Sim Airtel tại sân bay là 650 rupee (tiền rupee Ấn có ký hiệu là ₹) tức ~7,5$ cho 28 ngày với 1,5G mạng mỗi ngày.

Một chú ý nữa, bạn cần kiểm tra lại hộ chiếu xem cán bộ hải quan có ghi rõ ngày e-visa hết hạn khi đóng dấu cho bạn không. Cô hải quan của tôi thì quên không ghi vì còn mải nhớ lại “great experience” hồi cổ đi Dhamma Giri 20 năm trước nhân dịp hỏi mục đích nhập cảnh của tôi vào Ấn. Tóm lại, do cái sự quên sót của cổ mà dù tôi có kiếm ra được thông tin của một người quen ở Mumbai thì nhà mạng cũng vẫn không chịu bán Sim cho tôi.

Cuối cùng, không liên quan tới Sim, nhưng nếu tới sân bay vào ban đêm, bạn có thể yên tâm ngủ tại dãy ghế chờ nhé. Chỗ này cực kỳ an toàn, chỉ có hành khách mới được vào và còn có các anh chị bộ đội vác súng trường đi tuần 24/7, nhìn vô cùng yên tâm.

5. Di chuyển giữa Mumbai và Igatpuri:

Thị trấn Igatpuri cách thành phố Mumbai hơn 130km. Trang web của Dhamma Giri có hướng dẫn cách di chuyển tới đây nhưng những hướng dẫn này chỉ phù hợp với người địa phương thôi, chứ người nước ngoài như chúng ta nhìn vào thì thật mịt mờ. Nói chung, tôi đã thử hai cách như sau:

Cách 1: đi taxi hoặc đặt Uber: rất đơn giản và đỡ đau đầu, giúp chúng ta giảm phát thải sankhara sân trước khóa thiền. Tôi đặt taxi trả trước của hãng Akbarcab tại cửa đến với giá 3,500₹ (~40$) và được đưa thẳng tới trung tâm trong 3 tiếng rưỡi sau 1 đêm vật vờ ở sân bay. Đường đi thời gian này đang sửa chữa nên bụi mù mịt và kẹt kinh hoàng, chứ bình thường nghe nói chỉ mất 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng là cùng.

Cách 2: đi tàu: rẻ khủng khiếp nhưng chỉ nên áp dụng nếu bạn đã có kinh nghiệm với Ấn Độ & là dân ưa đi bụi thôi nhé. Tôi tìm thấy trang web này có ghi lịch trình các chuyến tàu chạy giữa Mumbai và Igatpuri để bạn tham khảo. Chuyến về từ thiền viện, tôi đáp tàu từ ga Igatpuri (khoảng 15 phút đi bộ từ thiền viện) tới ga Mumbai Chhatrapati Shivaji Maharaj Terminus (viết tắt là CSMT) trên khoang ngồi tự do không điều hòa, hết 80₹ (0,9$) và tàu cũng chạy mất đúng 3 tiếng rưỡi. Nhìn chung, đi tàu thì hơi chật, hơi bẩn, hơi lộn xộn, hơi khó chịu & bạn sẽ bị người ta nhìn chằm chặp suốt 3 tiếng rưỡi ấy, nhưng tôi thấy khá an toàn. Tôi nghĩ các bạn không nên sợ Ấn Độ quá, chẳng qua báo chí người ta hay làm quá lên thôi chứ nhiều lần tới Ấn rồi tôi không gặp vấn đề gì (chỉ bị trộm đồ thôi chứ thân này không bị mất miếng nào). Tất nhiên các bạn cũng có thể đi một nhóm với nhau, đeo khẩu trang và mặc quần áo dài che kín cho yên tâm.

Sau khi tới ga Mumbai CSMT (làm quen với các chữ viết tắt đi nha các bạn vì người Ấn rất là đam mê viết tắt luôn), bạn có thể thoải mái khám phá Mumbai – ga này nằm ở trung tâm thành phố. CSMT cách sân bay CSMAI khoảng hơn 20km nhưng bạn có thể tới đó rất rẻ bằng xe lửa trong thành phố: xếp hàng mua vé tại CSMT, lưu ý kiểm tra trước xem quầy đó cho cho thanh toán tiền mặt hay không, sau đó tới khu vực Harbour Line tại đường ray số 1 và số 2, chờ tàu nào có ghi điểm đến là Andheri hoặc Goregaon thì lên và xuống tại ga Andheri. Xe lửa có toa riêng cho phụ nữ nên các chị em cứ lên toa đó ngồi nha. Tới ga Andheri, bạn có thể bắt rickshaw tới sân bay (terminal 2, bay quốc tế), hoặc leo lên metro đi tới ga Airport Road rồi mới bắt rickshaw thì còn rẻ hơn nữa. Sân bay hiện đang xây dựng nên đi bộ vào hơi khó.

Ga CSMT – một thoáng London ở Mumbai

6. Một vài suy nghĩ về khóa thiền tại Dhamma Giri:

Tôi đến Dhamma Giri với kỳ vọng khá cao nên có nhiều điều ở đây khiến tôi hơi buồn. Tôi sẽ nêu kinh nghiệm của mình phía dưới nhưng các bạn cần nhớ đó chỉ là kinh nghiệm của cá nhân tôi thôi, mỗi người sẽ có trải nghiệm khác nhau và việc không đặt kỳ vọng cao bất thường vào trung tâm Vipassana đầu tiên trên đất Ấn của thầy Goenka cũng rất quan trọng. Để cho dễ hình dung, tôi sẽ so sánh kinh nghiệm của tôi tại đây với kinh nghiệm tại Thiền viện Pháp Sơn của thầy Hằng Liên.

Lối vào khu vực cương giới khóa thiền tại Dhamma Giri

Những điều tuyệt vời:

  • Ở đây bạn có phòng riêng (quào!) & nhà vệ sinh riêng (óa óa óa!), thế là bớt được bao nhiêu sân vì việc tranh giành phòng vệ sinh với bạn cùng thiền rồi nhé!
  • Khuôn viên dành cho thiền sinh siêu rộng nên mỗi ngày ở đây chỉ nội đi lại từ phòng bạn tới thiền đường tới trai đường thôi cũng đảm bảo cho bạn ít nhất 6-7.000 bước chân mỗi ngày – dạ, tôi có đếm thật đấy ạ! Cơ mà do khuôn viên rộng như vậy và thời gian nghỉ giữa các thời thiền chỉ có 10-15 phút nên bạn cần có chiến thuật uống nước và đi vệ sinh hợp lý.
  • Đồ ăn ngoooon (xin lỗi vì tôi đam mê đồ Ấn nhé)!
  • Ăn xong đến cả chén bát cũng không phải rửa. Quần áo thì cũng có dịch vụ giặt phơi giúp, mất có mấy trăm rupee thôi. Lưu ý đồ ở đây người ta giặt tay nên có thể xảy ra tình trạng trả nhầm trả thiếu đồ (hoặc là do tôi đen nên mới bị vậy thôi).
  • Trung tâm có nhiều giáo viên (ở đây gọi là teacher assistant vì giáo viên chỉ có nhiệm vụ mở băng của thầy Goenka và trả lời trực tiếp thắc mắc của thiền sinh thôi chứ không được giảng bài) nên thiền sinh có thể dễ dàng xin tư vấn và được giải đáp mọi thắc mắc một cách chi tiết; điều này cực kỳ thuận lợi cho thiền sinh mới.
  • Một điều lạ là thiền ở đây tôi không bị đau nhiều, cũng không sân nhiều, tôi thậm chí còn thích phòng thiền, vô ngồi suốt ngày chứ không “sợ” phòng thiền như khi ở Pháp Sơn vì bất kể đã đi bao nhiêu khóa rồi thì cũng cứ vào ngồi 15 phút là đau. Ở Dhamma Giri tôi có thể ngồi đủ mọi thời thiền không cần đổi tư thế, hôn trầm cũng khá ít. Biểu hiện có vẻ tốt nhưng lý do có thể không tốt lắm, tôi sẽ nói thêm ở phía dưới.
  • Một điều lạ nữa là ở đây tôi cũng không bị táo bón trong khi chưa lần nào thiền ở Pháp Sơn mà tôi không bị; ngoài ra, tôi cực kỳ tỉnh ngủ, nhất là vào những ngày thiền Vipassana, thế nên tôi mới có thể dậy được “bằng niềm tin” mà không cần hộ thiền đi lắc chuông đó các bạn.
  • Cuối cùng, giọng hướng dẫn của thầy Goenka thật sự tuyệt vời, cực kỳ giàu năng lượng và bài giảng buổi tối của thầy cũng tràn ngập trí tuệ và lòng từ bi dạt dào; dù các câu chuyện thầy kể tôi đã nắm được gần hết (vì thầy Hằng Liên cũng dùng nhiều ví dụ của thầy) nhưng không hiểu sao khi nghe chính lời thầy kể, nhất là phần thầy nói về Đức Phật, nước mắt tôi cứ tuôn ra vì xúc động. Đúng là năng lượng và tình thương bao la của một vị Bồ-tát giàu lòng thương tưởng tới chúng sinh! Cơ mà rõ ràng bạn không cần tới tận Dhamma Giri để nghe thầy giảng mà mọi trung tâm khác trong hệ thống của Dhamma.org đều có thể được.

Bên cạnh những điều tuyệt vời như trên thì có một vài điều khiến tôi hơi buồn:

  • Giới luật không nghiêm: thiền sinh ở đây không được nhắc phải tuyệt đối tôn trọng giới luật, đặc biệt là giới tịnh khẩu, như thầy Hằng Liên luôn nhắc chúng tôi ở Pháp Sơn. Thiền sinh phạm giới công khai mà không thấy hộ thiền và các cô giáo nhắc nhở. Thậm chí ngay trong phòng thiền, hộ thiền cũng rỉ tai nhau lao xao và thì thầm trao đổi với chính thiền sinh vào giữa thời thiền, “làm gương” cho thiền sinh phạm giới không chỉ trong khu phòng ở mà còn trong chính thiền đường, nơi cần được kết giới tôn nghiêm.
  • Thời khóa lỏng lẻo: không chỉ thiền sinh mới mà thiền sinh cũ ở đây cũng thường xuyên bỏ thời thiền, đặc biệt là thời thiền lúc 4h30 sáng và 1h chiều. Có vẻ như hộ thiền ở đây chỉ đi điểm danh xem thiền sinh có vào đủ 3 thời chính khóa không mà thôi, còn các thời khác thì tùy chọn, thiền hay ngủ mặc kệ. Do ở đây có phòng riêng nên thiền sinh được phép về phòng ngồi nhưng tôi không tin tưởng vụ “ngồi trong phòng” ấy chút nào, nhất là thiền sinh mới. Ngồi trong phòng ư? Ai mà tin nổi. Khoảng tầm ngày thứ 3 tôi mới nhận ra các vụ bê trễ dễ duôi này và tôi đã “mất trắng” nhiều thời thiền chỉ để nghĩ ngợi, lo lắng, buồn phiền cho nguy cơ Dhamma Giri trở thành trung tâm nghỉ dưỡng trong một tương lai không xa. Trước đây tôi đã nghe thầy Hằng Liên nói rằng những năm về sau thầy không còn thấy giới luật và thời khóa ở trung tâm được nghiêm ngặt như xưa nữa nhưng tôi không ngờ là lại lỏng lẻo tới mức này. Nhưng mà biết sao giờ, tới cả Đức Phật, ngay khi vừa nhập diệt thì đã có đệ tử nói rằng vậy là từ nay không còn phải sống theo giới luật, muốn làm gì thì làm, thì thầy Goenka có thể làm gì để ngăn chặn việc lơi lỏng kỷ luật ở chính vùng đất Dhamma này sau khi mình qua đời?
  • Tiếp theo, bạn sẽ gặp rất nhiều chướng ngại khi ngồi chung trong phòng thiền vì người Ấn khá… “thô”. Mặc dù người Việt Nam chúng ta vốn cũng chẳng lấy gì làm lịch sự, tinh tế nhưng so với đẳng cấp của người Ấn thì còn thua xa lơ xa lắc. Thôi thì người ta sẽ ợ, sẽ ngáp váng phòng, sẽ ngủ, sẽ ngáy ro ro khò khò hoặc thở phì phò, khụt khà khụt khịt. Khổ, tại họ ăn quá nhiều (riêng bữa snack tối của họ đã phải nhiều bằng bữa chính của chúng ta rồi ấy chứ) mà các cô giáo không nhắc nhở họ nên giảm ăn, nên hộ trì các căn, v.v. như thầy Hằng Liên vẫn hướng dẫn. Mà điều kỳ lạ là hộ thiền thường mặc kệ thiền sinh ngủ ngáy làm phiền cả phòng, trừ phi ngáy lâu quá chắc họ mới nhắc nhở. Xong rồi còn các thể loại mùi mồ hôi, mùi nước hoa hòa vào nhau! May mà tôi đi vào mùa lạnh khô chứ nếu đi mùa hè nắng nóng chắc không thể vào phòng thiền ngồi đủ các thời như lần này được.
  • Ở phía trên tôi có nói tôi không đau người và không sân nhiều như khi thiền ở Pháp Sơn nhưng tôi cũng không có được cái cảm giác thoải mái, mọi đau đớn sân si tiêu tan vào ngày cuối khóa thiền. Ở đây, tận hơn 1 ngày sau khi kết thúc khóa thiền, vai gáy cổ tôi vẫn còn đau nhức. Suy đoán của tôi là do kết giới của phòng thiền không vững vàng và năng lượng của đại chúng trong phòng không được mạnh nên việc tẩy rửa thân tâm ở đây cũng không đạt kết quả cao.
  • Cuối cùng, bạn không được ngồi trong tháp đâu nhé! Không hiểu sao trước khi tới Dhamma Giri tôi cứ đinh ninh là mình sẽ được ngồi trong một chiếc tháp trần cao như hang Sơn Đoòng, cuối cùng tới nơi lại bị nhét vô một phòng thiền nhỏ xíu, trần thấp, nệm ngồi xếp san sát nhau tới mức đứng lên mà không khéo léo, không chánh niệm là sẽ chạm ngay vào người bên cạnh. Tóm lại, tôi vẫn phải cảm thán là tôi chưa từng thấy chiếc phòng thiền nào đẹp và trang nghiêm như phòng thiền của thầy tôi ở Thiền viện Pháp Sơn.

Chuyến đi dù có nhiều điều không như kỳ vọng nhưng tôi vẫn đạt được một số kết quả mới trong kinh nghiệm thiền của mình. Ngày Metta, một số thiền sinh tới cảm ơn tôi vì sự “hard working” và “serious” của tôi đã truyền cảm hứng, giúp họ chịu khó ngồi lâu, ngồi vững hơn. Tất nhiên, tôi giải thích cho họ rằng tôi không phải là một “thiền sinh mới” nhưng có hề gì, dù sao họ cũng đã cố gắng khi nhìn thấy có những người đang rèn luyện nghiêm túc; và trong suốt 10 ngày tôi vẫn tuân thủ đủ 8 giới của thiền sinh cũ, trong đó có giới không ăn chiều, ngoại trừ ngày thứ 9 khi đi “thị sát” trai đường lúc 5h chiều tôi có lỡ phạm giới mất… nửa cốc trà sữa (bệnh nghiện trà sữa chắc còn phải thiền lâu mới chữa được).

Tôi không nghĩ tôi sẽ có dịp quay lại Dhamma Giri lần nữa, nếu có thì có lẽ đó phải là một khóa 20-30 ngày, khi tinh thần đã đủ vững vàng để sống riêng trong “cốc” và không cần dựa vào năng lượng của đại chúng. Tuy nhiên, kinh nghiệm của tôi không có nghĩa là các bạn không nên tới Dhamma Giri. Pháp là để tới, để xem và tự mình trải nghiệm chứ không nghe qua ai khác. Chỉ cần đặt kỳ vọng đúng đắn, bạn chắc chắn sẽ gặt hái nhiều thành công không ngờ. Ngoài ra, nếu các thiền sinh cũ đã được tôi luyện giới luật vững vàng bởi thầy Hằng Liên cùng tới đây thì lợi ích sẽ là rất lớn cho các thiền sinh mới chập chững bước vào Vipassana. Các thiền sinh cũ có làm được như thế thì mới xứng đáng với công đức bố thí như lời giảng của thầy Hằng Liên: lấy thân làm gương và chia sẻ sự tinh cần, nghiêm mật tới cho đại chúng.

Leave a comment